Trịnh Lữ

Tôi biết hoạ sĩ-dịch giả Trịnh Lữ tới nay đã gần 10 năm, từ lần đầu đến phòng vẽ của ông ở 108 Quán Thánh cùng một anh bạn. Anh thường gọi ông bằng cái tên nghe thân thuộc – “chú Lữ” khiến tôi cũng quen miệng gọi theo. Hôm đó, tôi chỉ ngồi im quan sát chú vẽ, giao tiếp dừng ở mức cúi chào lúc đến và về. Gần đây, tôi chủ động liên lạc xin được gặp chú để chuyện trò cũng bởi muốn được nghe thêm những câu chuyện liên quan đến hai cuốn sách “Vẽ gì cũng là tự hoạ” và “Họa sĩ Trịnh Hữu Ngọc – Di sản đặc biệt của Mỹ thuật Đông Dương” được Trịnh Lữ lần lượt xuất bản trong 2 năm qua.

Cuộc gặp gỡ giữa hai chú cháu sáng hôm ấy không dài nhưng Trịnh Lữ đã tặng tôi một góc nhìn đẹp, một phác hoạ nhanh về cuộc đời lao động nghệ thuật xuyên suốt hơn bảy thập kỉ đã qua với biết bao biến cố, thăng trầm.

[…]

Tiếp tục đọc bản đầy đủ về hoạ sĩ Trịnh Lữ trên tạp chí Notesbook 04.


Nội dung
Giáng Hương

Ảnh
Hiếu Trần, Trịnh Lữ cung cấp