Bjarke Ingels, nhà sáng lập và giám đốc sáng tạo của Bjarke Ingels Group (BIG), là một trong những kiến trúc sư có tầm ảnh hưởng nhất hiện nay. Với triết lý “formgiving” – định hình tương lai thông qua thiết kế, BIG nổi tiếng với những công trình đột phá, kết hợp tính bền vững và thẩm mỹ, từ các tòa nhà mang tính biểu tượng như Nhà máy CopenHill ở Copenhagen đến các quy hoạch đô thị như Thành phố Dệt Toyota ở Nhật Bản. Văn phòng BIG, với các trụ sở tại Copenhagen, New York và đang mở rộng tại Thâm Quyến, đã để lại dấu ấn toàn cầu qua các dự án hòa nhập, sáng tạo, và hướng tới cộng đồng.
Cuộc trò chuyện này, nội dung đề cập đến tầm nhìn và những dự án BIG thực hiện tại Trung Quốc, vốn được coi như quốc gia tiềm năng cho giới kiến trúc sư Châu Âu trong khoảng 2 thập kỉ vừa qua. Bjarke Ingels có cơ hội nói về những dự án thực hiện tại đây nói riêng và Châu Á nói chung.
Phương thức làm việc của đội ngũ BIG được triển khai như thế nào? Và văn phòng cân bằng ra sao giữa những dự án có quy mô đa dạng, từ một công trình đơn lẻ cho đến các đồ án quy hoạch đô thị?
Khi bắt đầu một dự án, chúng tôi luôn tìm hiểu kỹ lưỡng: từ yêu cầu thiết kế, thành phố nơi dự án tọa lạc, đến bối cảnh văn hóa, địa lý và các điều kiện liên quan. Từ đó, chúng tôi xác lập những quan sát then chốt để định hướng ra quyết định khi thiết kế. Ví dụ, trong thời kỳ giãn cách, chúng tôi đã nghiên cứu nhiều dự án ở Trung Quốc, đặc biệt tại Thâm Quyến. Năm 2010, chúng tôi thiết kế Gian triển lãm Đan Mạch tại Expo Thượng Hải. Cũng trong thời gian đó, chúng tôi thắng cuộc thi thiết kế trụ sở Công ty Năng lượng Thâm Quyến, công trình đã hoàn thành cách đây hai năm. Gần đây, chúng tôi tiếp tục thực hiện trụ sở công nghệ Terminus tại Trùng Khánh, và dành nhiều thời gian cho đề xuất thiết kế Nhà hát Opera mới ở Thâm Quyến. Đây là ví dụ điển hình về cách chúng tôi vận hành: xuất phát từ bối cảnh cụ thể, nhưng luôn gắn với những quan sát có tính khái quát.
Chúng tôi từng xuất bản cuốn sách Formgiving. Tiêu đề xuất phát từ tiếng Đan Mạch formgivning, nghĩa đen là “định hình cho những thứ chưa được định hình”, tức là định hình cho tương lai. Cụ thể hơn, đó là khả năng hình thành thế giới mà chúng ta mong muốn sống trong tương lai. Tôi cho rằng đây là sức mạnh to lớn mà con người nói chung, và kiến trúc sư nói riêng, thực sự có thể nắm giữ: khả năng ảnh hưởng trực tiếp đến thế giới và tương lai.
Luôn có một lý do khiến ai đó được gọi là kiến trúc sư. Đó là bởi thế giới không ngừng thay đổi, và sự thay đổi ấy đồng nghĩa với việc hình thức hiện tại của thế giới không còn phù hợp với những gì nó đang trở thành. Vì vậy, chúng ta buộc phải tìm cách thích nghi. Trong quá trình ấy, chúng ta không chỉ có nhiệm vụ trả lời các câu hỏi và giải quyết những vấn đề đặt ra, mà còn phải tự vấn: Chúng ta có thể làm gì để hôm nay tốt đẹp hơn? Chúng ta có thể tạo ra điều gì thú vị và truyền cảm hứng hơn so với hiện tại? Mỗi khi bạn định hình một điều gì đó, cũng là lúc bạn có cơ hội trao tặng một món quà cho tương lai. Nói cách khác, bạn có thể mang đến cho tương lai những điều mà bản thân nó chưa từng đòi hỏi.
Mỗi khi định hình một công trình, chúng ta có cơ hội trao tặng cho tương lai một món quà. Ý tưởng “trao quà” này là lời nhắc nhở rằng, khi phác thảo một bản vẽ, sắp đặt một mặt đứng hay định hình không gian, ta thực sự có cơ hội để gửi gắm điều gì đó cho thế hệ sau. Một ví dụ cụ thể là việc đưa vào sử dụng nhà máy biến rác thành năng lượng sạch nhất thế giới tại Copenhagen. Nhưng thay vì chỉ là một công trình hạ tầng, chúng tôi biến mái nhà máy thành đường trượt tuyết, còn mặt đứng trở thành vách leo núi cao nhất thế giới. Nhờ đó, công nghệ sạch không chỉ là hạ tầng mà trở thành một phần mở rộng nhân tạo của cảnh quan Copenhagen. Con trai tôi sẽ lớn lên trong một thành phố mà việc trượt tuyết trên mái nhà máy điện hay leo núi trên mặt đứng là điều hiển nhiên. Và dĩ nhiên, thế hệ của cháu sẽ còn có những ý tưởng táo bạo hơn về tương lai.
Nếu bạn thiết kế một nhà hát opera tại Thâm Quyến, chẳng hạn, bạn không chỉ cần xử lý chương trình thiết kế cụ thể và phức tạp, mà còn phải nhìn vào bức tranh lớn hơn: sự chuyển đổi phi thường mà Thâm Quyến đã trải qua trong bốn thập kỷ qua. Khi bạn hiểu được không chỉ chương trình, mà cả vai trò của công trình này trong tiến trình đô thị hóa và biến đổi của thành phố, bạn sẽ có hình dung rõ hơn về việc nó nên trở thành gì. Một thiết kế đẹp là cần thiết, nhưng điều quan trọng hơn là trả lời được: công trình sẽ đóng vai trò gì trong đời sống của người dân và trong hành trình phát triển của thành phố? Khi nắm được bức tranh lớn, bạn mới có thể đưa ra được một ý tưởng lớn.
Ông có trực tiếp tham gia vào từng giai đoạn của một dự án không? Và ông thường kiểm soát tiến độ công việc của mỗi dự án bằng cách nào?
Tôi may mắn vì không phải giữ vai trò CEO của BIG. Điều này cho phép tôi tự do đảm nhận vai trò giám đốc sáng tạo, người định hướng tầm nhìn, thay vì phải điều hành toàn bộ công ty. Công việc chính của tôi là trực tiếp làm việc với các nhóm thiết kế.
Một dự án thường kéo dài từ 5 đến 10 năm để hoàn thành. Trong năm đầu tiên, khối lượng công việc rất lớn: lựa chọn các yếu tố, phát triển những ý tưởng then chốt để định hình dự án. Tiếp đó là giai đoạn từ 3 đến 8 năm, khi dự án phải hoàn tất phân khu, xin giấy phép xây dựng, giải quyết các bài toán kỹ thuật và liên tục điều chỉnh ngân sách để đảm bảo chất lượng trong giới hạn tài chính. Ở giai đoạn này, sự tham gia của tôi mang tính ngẫu hứng hơn: có lúc tôi phải can thiệp sâu khi xuất hiện những vấn đề cần giải quyết ngay; có lúc mọi thứ diễn ra ổn thỏa, nhưng tiến độ lại chậm.
Đến giai đoạn cuối, khi dự án đã đi vào xây dựng một đến hai năm và một số hạng mục bắt đầu hoàn thiện, đôi khi sẽ xuất hiện những chi tiết không như kỳ vọng. Khi đó, tôi lại tham gia rất sát sao, bởi cần đưa ra những quyết định quan trọng ở cấp độ cao nhất. Có thể nói, tôi hiện diện ở mọi giai đoạn của dự án, nhưng tập trung nhiều nhất vào hai thời điểm then chốt: năm đầu tiên và năm cuối cùng.
Trụ sở Công ty Năng lượng Thâm Quyến là dự án đầu tiên của BIG được hiện thực hóa tại Trung Quốc đại lục. Ông có thể chia sẻ đôi điều về những câu chuyện phía sau dự án này, chẳng hạn những thách thức mà nhóm thiết kế đã gặp phải, hoặc điều gì để lại cho ông ấn tượng sâu sắc nhất?
Trụ sở Công ty Năng lượng Thâm Quyến là một trong những ví dụ đầu tiên về cái mà chúng tôi gọi là “tính bền vững thẩm mỹ”. Quy hoạch tổng thể đã được định sẵn: một tòa tháp 220 mét và một tòa 110 mét, tổng cộng khoảng 100.000 m² không gian làm việc cho công ty năng lượng. Với quy mô và yêu cầu đó, chúng tôi không thể thay đổi quá nhiều về hình khối cơ bản, hai tòa tháp nối liền nhau ở phần đế. Nhưng trong bối cảnh khí hậu cận nhiệt đới, nắng gắt và nhiệt độ cao quanh năm, chúng tôi nhanh chóng tập trung vào lớp vỏ công trình như một điểm then chốt. Và vì đây là trụ sở một công ty năng lượng, sẽ thật hợp lý nếu chính kiến trúc của nó thể hiện khả năng giảm tiêu thụ năng lượng.
Ý tưởng mặt đứng đến từ hình ảnh chiếc váy xếp ly, gợi nhớ chất vải của Issey Miyake với các nếp gấp zigzag. Mỗi mặt gấp được tính toán: phần mờ đục hướng về phía nhận nhiều nắng nhất, phần trong suốt hướng về phía còn lại. Nhờ đó, dù toàn bộ mặt đứng vẫn được bao phủ bởi kính, tòa nhà tránh được lượng lớn nhiệt và ánh sáng chói trực tiếp. Giải pháp tưởng chừng đơn giản này giúp giảm đến 30% năng lượng tiêu thụ cho làm mát. Từ nguyên tắc đó, chúng tôi có thể tạo ra những khoảng mở lớn hơn tại lối vào chính hoặc phòng họp điều hành. Kết quả là một mặt đứng vừa thanh lịch, điêu khắc, vừa tuân thủ logic hiệu suất năng lượng, những khe hở gợi liên tưởng đến các đường cắt trong tác phẩm của Lucio Fontana, vừa là nơi bạn có thể bước qua, vừa là điểm nhìn vào không gian bên trong.
Điều đặc biệt là, vẻ đẹp của công trình không phải đến từ những yếu tố trang trí áp đặt, mà chính là kết quả tất yếu của giải pháp bền vững. Nhờ vậy, ngay cả khi có đề xuất thay đổi, khách hàng vẫn kiên định giữ nguyên tầm nhìn ban đầu đã được trình bày trong cuộc thi. Nhiều lần, họ mô tả tòa nhà như hình ảnh một người phụ nữ thanh lịch dạo bước giữa thành phố, với những đường xẻ trên mặt đứng tựa như mái tóc bay. Chính sự đồng nhất giữa hình ảnh thẩm mỹ và hiệu quả năng lượng đã trở thành nền tảng vững chắc, bảo vệ công trình khỏi nguy cơ thỏa hiệp hoặc cắt giảm trong quá trình hiện thực hóa.
Ông có thể chia sẻ thêm về dự án thiết kế Nhà hát Opera Thâm Quyến cũng như đề xuất mà BIG đã đưa ra không?
Sẽ là một giấc mơ trở thành hiện thực nếu chúng tôi có cơ hội xây dựng Nhà hát Opera tại Thâm Quyến. Người Đan Mạch nào cũng lớn lên với niềm tự hào rằng Nhà hát Opera Sydney, một biểu tượng toàn cầu, được thiết kế bởi kiến trúc sư Jørn Utzon. Tôi thậm chí từng học chung trường kiến trúc với cháu trai của ông. Gần như không có vinh dự nào lớn hơn đối với một kiến trúc sư ngoài việc tạo ra một công trình mang tính biểu tượng, có khả năng định hình bản sắc của một thành phố, một quốc gia, hay như trường hợp Nhà hát Opera Sydney gần như đại diện cho cả một châu lục. Khi nhìn thấy nó, người ta nghĩ ngay đến nước Úc. Tôi tin rằng Nhà hát Opera Thâm Quyến cũng có thể trở thành một biểu tượng như thế.
Giờ tôi đã U50 rồi. Thật thú vị, thậm chí có phần thơ mộng, khi nghĩ rằng bản sắc kiến trúc của một thành phố trẻ trung như Thâm Quyến lại có thể được hình dung, thiết kế và kiến tạo bởi chính một thế hệ kiến trúc sư đồng niên với thành phố ấy. Hiện cuộc thi vẫn đang diễn ra và đề xuất của chúng tôi buộc phải giữ bí mật. Chúng tôi hết sức nghiêm túc và tôn trọng điều này, nên ở giai đoạn hiện tại, tôi không thể chia sẻ thêm chi tiết về thiết kế.
Tương lai gần, BIG sẽ triển khai thêm những dự án đầy cảm hứng nào khác tại Trung Quốc?
Dự án thiết kế trụ sở tại Trùng Khánh cho Terminus đã bước vào giai đoạn thi công, vì vậy tôi tin rằng chúng tôi sẽ sớm có thể công bố thiết kế chính thức. Terminus là một công ty công nghệ xuất sắc, hoạt động trong các lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, học máy và robot. Đây thực sự là một đối tác lý tưởng để chúng tôi hợp tác, đồng thời cũng là cơ hội để hỗ trợ họ trong việc kiến tạo những không gian làm việc đáp ứng nhu cầu của tương lai.
Tôi cho rằng kiến trúc mà chúng tôi theo đuổi luôn hướng tới sự hòa nhập và gợi mở, để mỗi công trình đều mang một hình thức mời gọi và cuốn hút nhất có thể.
Từ Gian triển lãm Đan Mạch tại Expo Thượng Hải 2010, đến Bảo tàng Atelier Audemars Piguet vừa hoàn thành, hay dự án nhà máy “The Plus”, có thể nhận thấy một ngôn ngữ hình thức xuyên suốt, được định nghĩa bởi các “vòng lặp”, “xoắn ốc” hay “vòng xoay”. Vì sao những hình thức này lại được tích hợp vào nhiều công trình của BIG?
Có lẽ vấn đề không chỉ nằm ở hình thức, mà ở những trải nghiệm mà hình thức ấy mang lại cho người sử dụng. Tôi cho rằng điều này liên quan trực tiếp đến một kiến trúc của sự mời gọi.
Tại Expo Thượng Hải, chúng tôi muốn mang đến một “mảnh Copenhagen” – thành phố tiên phong với hệ thống xe đạp chia sẻ và những làn đường xanh dành cho xe đạp. Ý tưởng là để mọi người có thể trải nghiệm việc đạp xe xuyên qua một công trình ba chiều. Và để tạo điều kiện cho chuyển động ấy trong một khu đất hạn chế, chúng tôi phải dùng đến những đường dốc dài, từ đó hình thành vòng xoắn hoặc vòng lặp.
Ở Bảo tàng Atelier Audemars Piguet, thách thức là làm thế nào để biểu đạt khái niệm thời gian, vừa tuyến tính, vừa có khả năng di chuyển linh hoạt giữa các lớp. Giải pháp xoắn ốc kép cho phép tạo nên một hành trình tuyến tính trong không gian nhỏ gọn, đồng thời cho phép người tham quan dịch chuyển từ lớp đồng tâm này sang lớp tiếp theo.
Trong từng dự án, hình học hay cấu trúc topo đều đóng vai trò như một lời mời gọi. Ở nhà máy sản xuất nội thất, thay vì che giấu quy trình để tránh “gián điệp công nghiệp”, chủ đầu tư lại muốn mở cửa, khuyến khích mọi người đến xem, bởi họ khao khát trở thành nhà máy bền vững và minh bạch nhất thế giới. Những đường xoắn mở lối cho khách tham quan đi lên mái nhà, xuống sân trong, trải nghiệm không gian sản xuất một cách trực diện và sống động.
Khi nói đến kiến trúc cao cấp, người ta thường nghĩ tới sự “độc quyền”. Trái lại, điều chúng tôi tìm kiếm là sự hòa nhập và thu hút, để mỗi công trình mang hình thức mời gọi và hấp dẫn nhất. Bạn có thể thấy rõ điều này ở Ngôi nhà Lego tại Đan Mạch. Công trình không dùng xoắn ốc, dốc hay vòng lặp, mà được tạo thành từ những khối hộp chồng lấn như chính các viên Lego. Giữa các khối là khe sáng, và chúng được xử lý để du khách có thể bước từ khối này lên mái của khối kia. Về bản chất, đó vẫn là một kiến trúc của sự mời gọi – nơi mọi người được khuyến khích tham gia, khám phá và tận hưởng.
Ông thường tiếp cận và xử lý bối cảnh văn hóa của các quốc gia khác nhau như thế nào trong thiết kế, đặc biệt là với những dự án tại châu Á?
Hai đối tác của tôi là người Mỹ gốc Hoa và người Mỹ gốc Singapore, vì thế trong mối quan hệ hợp tác, chúng tôi luôn mang theo một chút “bí ẩn” Đông Nam Á. Tuy nhiên, với bất kỳ dự án nào, tôi luôn coi giai đoạn khởi đầu như một quá trình tìm hiểu mang tính giáo dục, nơi chúng tôi nỗ lực tự học để nắm rõ những chi tiết cụ thể của bối cảnh và tất nhiên, cả văn hóa. Tôi tin rằng một trong những năng lực quan trọng nhất của kiến trúc sư chính là sự đồng cảm. Đồng cảm cũng là một dạng sáng tạo: khi đặt mình vào vị trí của người khác, bạn cố gắng hiểu họ đang đối diện với những thách thức nào, những ước mơ và khát vọng nào thôi thúc họ. Chỉ bằng cách đó, ta mới có thể thực sự đáp ứng và kiến tạo cho họ. Trong vài năm qua, việc dành nhiều thời gian hơn để làm việc tại các quốc gia châu Á đã trở thành một thử thách, nhưng cũng là một cuộc phiêu lưu đầy hứng khởi đối với tôi.
Hiện tại, ngoài việc đang trong quá trình thành lập văn phòng tại Trung Quốc, chúng tôi cũng triển khai nhiều dự án tại Singapore, Thái Lan và dĩ nhiên là Nhật Bản. Mỗi quốc gia đều có khí hậu, văn hóa và di sản kiến trúc khác biệt, đòi hỏi cách tiếp cận riêng. Chính điều đó khiến công việc của tôi ngày càng thú vị. Năm nay tôi 45 tuổi. Thật đáng mừng khi theo thống kê, con người không hề kém sáng tạo đi khi tuổi tác lớn dần; điều khiến sự sáng tạo suy giảm chính là việc lặp đi lặp lại một công việc quá lâu. Theo nghĩa đó, tôi cảm thấy may mắn, bởi trong 20 năm đầu sự nghiệp, tôi chưa làm nhiều ở châu Á, ngoại trừ Gian triển lãm Đan Mạch tại Expo Thượng Hải và Trụ sở Năng lượng Thâm Quyến. Giờ đây, với hàng loạt dự án mới, tôi xem chặng đường này như một chương mới, tràn đầy cảm hứng và năng lượng, trong sự nghiệp và trong cuộc đời mình với tư cách một kiến trúc sư.
Khái niệm “làng” và “cộng đồng” xuất hiện khá nổi bật trong nhiều dự án của BIG. Ông nhìn nhận ý nghĩa cũng như giá trị của cộng đồng đối với sự phát triển tương lai của công nghệ và xã hội như thế nào?
Là kiến trúc sư, bạn luôn phải đối diện với mối quan hệ giữa tập thể và cá nhân. Điều thú vị là tôi không cho rằng chủ nghĩa tập thể và chủ nghĩa cá nhân mâu thuẫn nhau. Chúng là hai mặt của cùng một câu chuyện: bạn không thể có một tập thể bền vững nếu hy sinh cá nhân, và cũng không thể có cá nhân thực sự tự do nếu tách rời khỏi tập thể. Tập thể mạnh mẽ nhất chính là tập thể được tạo nên từ những cá nhân tự do, hay nói cách khác, là khi những cá nhân tự do kết nối với nhau để tạo thành một cộng đồng.
Ví dụ, Ngôi nhà Lego được thiết kế với trọng tâm là trẻ em, lấy cảm hứng từ câu nói: “Cần cả một ngôi làng để nuôi dưỡng một đứa trẻ”. Một đứa trẻ không chỉ cần cha mẹ, mà còn cần bạn bè, người thân, thầy cô, bác sĩ, hàng xóm, tức là cần cả một cộng đồng để trưởng thành. Ý tưởng từ đó dẫn đến việc hình dung Nhà Lego như một “ngôi làng ba chiều”, nơi các yếu tố cá nhân hợp lại để tạo thành một tổng thể. Bạn có thể nhận thấy trong nhiều công trình của chúng tôi, từ nhiều thành phần rời rạc, một thực thể duy nhất được hình thành.
Thành phố Oceanix là một ví dụ khác: một hệ thống đô thị nổi bắt đầu từ một hòn đảo đơn lẻ, sau đó có thể nhân rộng và ghép nối theo vô số cấu hình khác nhau. Chúng tôi từng thử nghiệm ý tưởng này trong dự án nhà ở sinh viên tại Copenhagen, với các container nổi như những khối đơn vị có thể ghép thành một “hòn đảo”. Nếu một thành phố được hình thành từ các hòn đảo nổi, bạn có thể linh hoạt tái cấu trúc chúng. Chẳng hạn, trong một đô thị truyền thống, việc mở một tuyến đường lớn xuyên qua khu vực đã xây dựng là vô cùng khó khăn. Nhưng với Oceanix, bạn chỉ cần dịch chuyển hai hòn đảo ra xa để mở thành một kênh mới. Nó tạo ra một khung tư duy hoàn toàn mới, cho phép kiến trúc sư thử nghiệm nhiều khả năng khác nhau khi tưởng tượng về thành phố của tương lai.
Tư duy này cũng được áp dụng ở quy mô khác với Thành phố Dệt (Woven City) mà chúng tôi phát triển cùng Toyota tại Tokyo. Đây là một đô thị nguyên mẫu nhằm thử nghiệm các công nghệ mới: xe tự lái, xe điện, pin nhiên liệu, các mô hình dịch vụ di chuyển… Ở quy mô đô thị, Toyota nhận ra rằng tương lai của họ không chỉ là sản xuất ô tô, mà là trở thành một công ty về di động đô thị. Đó không chỉ là tư duy sản phẩm, mà là tư duy hệ thống toàn diện. Chính loại tư duy này sẽ giúp chúng ta đủ năng lực để đối diện và giải quyết những thách thức phức tạp của tương lai gần.
Một trong những tự do mà công nghệ mang lại chính là khả năng tưởng tượng về một sự tương tác linh hoạt và liền mạch hơn nhiều giữa các hình thức di động khác nhau.
Sự tiến bộ trong mọi khía cạnh của di động được nhấn mạnh trong các quy hoạch tổng thể của BIG cho Thành phố Dệt Toyota và BiodiverCity. Vậy theo ông, hệ thống giao thông của các thành phố tương lai nên được hình dung và phát triển như thế nào?
Tôi nghĩ câu trả lời đơn giản là “đa phương thức”. Một trong những vấn đề lớn của nhiều thành phố hiện nay là quy hoạch đô thị chủ yếu xoay quanh xe hơi. Trong khi đó, công nghệ mang đến cho chúng ta tự do để hình dung một hệ thống di động linh hoạt và liền mạch hơn, nơi các phương thức giao thông khác nhau có thể tương tác với nhau một cách hài hòa.
Trong Thành phố Dệt (Woven City), chúng tôi hình dung rằng cứ mỗi ba tuyến đường sẽ mang đặc tính khác nhau. Tuyến thứ nhất dành cho xe tự động và người đi bộ, gần giống như đường phố truyền thống. Tuyến thứ hai là lối dạo bộ kết hợp với phương tiện cá nhân nhỏ gọn như xe đạp, xe máy điện, đồng thời cho phép các phương tiện chuyên biệt như xe bán đồ ăn hay cửa hàng lưu động. Tuyến thứ ba là không gian giống một công viên chỉ dành riêng cho người đi bộ. Ba loại đường này được lặp lại theo cả hai chiều, tạo thành một mạng lưới cho phép di chuyển xuyên suốt thành phố bằng nhiều cách khác nhau. Theo mô hình này, hai phần ba diện tích đường phố thực chất trở thành không gian công cộng, phục vụ chức năng xã hội và môi trường mà đô thị hiện nay thường thiếu. Thành phố đa phương thức như vậy sẽ mở ra những khả năng hoàn toàn mới cho không gian công cộng và cho cách con người di chuyển trong đô thị tương lai.
Chúng tôi cũng có đặc quyền hợp tác với nhiều công ty đang hình dung về tương lai di động theo những hướng rất khác nhau. Ví dụ, với Virgin Hyperloop One, sáng kiến do Elon Musk khởi xướng, hiện do Richard Branson và Virgin Group đầu tư , chúng tôi cùng nghiên cứu hệ thống vận tải siêu tốc trong ống chân không, chạy bằng điện và từ tính. Đồng thời, chúng tôi hợp tác với Terminus để tưởng tượng vai trò của các loại robot tự động trong tương lai gần. Tuy nhiên, tôi cho rằng nhiệm vụ của chúng tôi không chỉ dừng ở việc thiết kế các yếu tố riêng lẻ, mà quan trọng hơn là tìm ra cách những yếu tố này có thể kết nối, bổ trợ nhau để hình thành một tổng thể đô thị toàn diện.
Ông cho rằng những yếu tố nào sẽ đóng vai trò quan trọng nhất trong sự phát triển của đô thị tương lai? Và nếu hình dung, ông sẽ mô tả thành phố tương lai lý tưởng trong tâm trí mình như thế nào?
Độ bền và tính bền vững sẽ là hai yếu tố quan trọng nhất trong sự phát triển đô thị tương lai. Chúng ta đang chứng kiến những hậu quả trực tiếp của biến đổi khí hậu, và điều đó đồng nghĩa với việc môi trường đô thị phải được thiết kế để ứng phó một cách thực tế và hiệu quả. Một trong những dự án lớn mà chúng tôi đang thực hiện là Dryline (BIG U) tại New York, tái thiết bờ sông hạ Manhattan nhằm chống lại tác động của sóng bão và mực nước biển dâng. Hay ở trụ sở mới của Google tại Mountain View, toàn bộ mặt đứng được phủ pin quang điện, nền móng vận hành như một hệ thống địa nhiệt để trao đổi nhiệt, làm mát và sưởi với lòng đất, còn cảnh quan trở thành một nhà máy xử lý nước thải khép kín, làm sạch toàn bộ nước đen của không gian làm việc. Ở quy mô kiến trúc hay đô thị, đây là những ví dụ về hệ sinh thái nhân tạo được thiết kế xoay quanh hai nguyên tắc: độ bền và tính bền vững. Tôi tin rằng những nguyên tắc này sẽ ngày càng trở thành điều kiện tiên quyết trong mọi dự án kiến trúc đô thị của tương lai.
Chúng tôi cũng đang nghiên cứu và triển khai nhiều dự án theo hướng này, như Thành phố Dệt (Woven City), Thành phố nổi Oceanix hay BiodiverCity. Một con số đáng lưu ý: hiện nay trái đất có 7,8 tỷ người, và theo dự báo của Liên Hợp Quốc, dân số toàn cầu sẽ chỉ đạt ngưỡng 10 tỷ. Điều đó có nghĩa là ba phần tư các thành phố tương lai đã tồn tại ngay hôm nay. Thành phố của tương lai, thực chất, chính là thành phố mà chúng ta đang sống nhưng sẽ phải không ngừng chuyển đổi, thích nghi và tái tạo. Thách thức đặt ra cho chúng ta là học cách nhìn nhận thành phố hiện tại: trân trọng và gìn giữ những giá trị tốt đẹp, đồng thời nâng cấp và bổ sung những phẩm chất mà chúng ta còn thiếu.
Thành phố lý tưởng trong tương lai, theo tôi, không phải là một mô hình hoàn toàn mới được dựng lên từ con số không, mà là một đô thị biết kế thừa, cải tạo và phát triển bền vững – vừa kháng cự được những thách thức của biến đổi khí hậu, vừa nuôi dưỡng và nâng cao trải nghiệm sống của con người.
Là một trong những đối tác sáng lập của một văn phòng quốc tế với dự án trải dài khắp thế giới, một ngày làm việc điển hình của ông thường diễn ra như thế nào? Và gần đây, ông có những kế hoạch gì cho tương lai?
Tôi nghĩ một ngày điển hình gần đây đã thay đổi khá nhiều vì ảnh hưởng của COVID. Tôi di chuyển ít hơn nhiều so với trước đây. Với vai trò là giám đốc sáng tạo, hay người định hướng tầm nhìn cho BIG, thực ra không có “một ngày điển hình” nào cả. Mỗi ngày đều mang đến những thách thức mới, những vấn đề cần giải quyết và cả những tiềm năng để khám phá. Hôm qua tôi thức dậy ở Copenhagen, hai ngày trước đó ở Mexico City, và trước nữa là ở Boca Chica, Texas, nơi Musk đang xây dựng con tàu vũ trụ để đưa chúng ta lên mặt trăng. Theo nghĩa đó, điều khiến công việc của tôi luôn thú vị là sự đa dạng: từ cuộc sống cá nhân, công việc, cho đến công nghệ và việc định hình tương lai.
Có những ngày tôi làm việc rất nhiều, có những buổi tôi lại về sớm và dành thời gian chơi cùng con từ chiều tới tối muộn, thậm chí có những ngày gần như không làm gì cả và tôi thấy mình thật may mắn vì điều đó. Tôi luôn dành sự tôn trọng lớn cho bất kỳ ai vừa đạt được thành tựu trong sự nghiệp vừa nuôi dạy con cái, bởi chỉ riêng việc làm cha mẹ đã là một công việc toàn thời gian.
Chúng tôi xây dựng trụ sở mới tại Copenhagen cũng là lần đầu tiên chúng tôi thiết kế một công trình cho chính mình. Thông thường, với vai trò kiến trúc sư, bạn luôn có thể đổ lỗi cho khách hàng, nhưng lần này thì chắc chắn chúng tôi sẽ không thể làm thế, (cười).
Tổng hợp & Biên tập
Anh Nguyên
Hình ảnh
BIG
Thực hiện
Xiang Ling, Wu Chenxi, Chen Nuojia, Yang Ziyao, Shi An